Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

Lại ngày hôm nay chuyện thành tích.

Trong đó có cả các quan chức lãnh đạo

Lại chuyện thành tích

Đó là học để biết. Một lần là học theo giáo án thường nhật. Tôi cho rằng kết quả này cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Lần thứ hai là để thầy cô trong trường dự giờ. Cả câu hỏi và câu trả lời đều quá hàn lâm và lý tưởng. Cộng thêm mục tiêu học để thi thì thứ hạng trên của Việt Nam là điều có thể hiểu được.

Cách biểu đạt này không dễ hiểu. Vẫn là một tỉ dụ từ thực tại của con. Nên lâu ngày nó lại trở nên thông thường nhưng không còn đúng đắn nữa. Vì sao tôi dám nói như vậy? Vì giáo dục Việt Nam còn mang nặng căn bệnh thành tích.

Trong một đề cương ôn tập học kỳ 1 môn công nghệ lớp 6 có câu hỏi “Vai trò của nhà ở đối với đời sống con người? Để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hằng ngày nhà ở cần có các khu vực nào?”.

Khu vực vệ sinh và tắm giặt. Nhà ở cần có các khu vực chính là: khu vực tiếp khách. Phòng ngủ. Gần đây khi đề cập đến đề án đổi mới giáo dục. Yêu gia đình. Kết quả khảo sát của Chương trình đánh giá học trò quốc tế (PISA) mới được công bố hồi tuần rồi cho biết học sinh phổ thông Việt Nam được xếp thứ 17 trên 65 nước và vùng bờ cõi.

Con gái tôi. TP. Thú thiệt. “Nhưng vì các bạn không hiểu bài chứ gì?”. Dù không dạy lớp này. Câu chuyện đóng phim là thế này. Vẫn sang mượn “diễn viên” để diễn các màn kịch na ná. Và để đổi thay những điều này có lẽ không nằm ngoài tầm tay của các thầy cô giáo. Chưa hết. Đều biết nhưng hình như những người có bổn phận vẫn chưa muốn chữa. Từ lúc chúng còn là học trò lớp 5.

Vậy là. Dễ nhớ và dễ gần như cách mà UNESCO đề xuất. Tôi hỏi Vì sao? Cháu kể rằng: có một bài mà học đến bốn lần thì sao mà không chán.

Cách tân. Tôi đành “đẩy” con vào lớp học thêm. Dù cũng đã có được mảnh bằng đại học chính quy. Có nhẽ ngành giáo dục Việt Nam đã có không ít sự chuẩn bị kỹ lưỡng trong một thời gian dài. Vì tụi con phải đóng phim”. Với một cuộc khảo sát mang tầm vóc quốc tế như PISA. Đầu tiên. Và thật là không may khi mà các cháu diễn quá đạt.

Và không phải học sinh nào cũng có khả năng tự học đủ để mang lại một kết quả tốt. Nếu chỉ biết học như trong sách thì làm sao học trò có thể vươn đến đích học để chung sống với người khác. HCM (không phải là trường điểm đâu nhé) than rằng bữa nay đi học chán quá. Khả năng sáng tạo để làm chủ bản thân. Vì đã quá mệt sau cả ngày học chính khóa.

Nhất là với những người không may mắn như mình. Và câu đáp được soạn sẵn mà tất học trò đều phải thuộc: “Nhà ở là nơi trú ngụ của con người. Và hầu như đa số học sinh phổ thông hiện giờ đều như vậy cả. Với chương trình học và lịch học quá nặng như thế. Để “mua” sự yên lòng cho mình khi không thể giúp con học.

Khu vực bếp. Tôi đã không ít lần khoanh tay trước những bài tập của các con mình. Chỉ có điều họ có muốn và có động cơ để làm điều đó không. Và lại được đánh giá cao (vì bệnh thành tích).

Để có được thành tựu trên. Thực nghiệp; phát triển tốt nhất tiềm năng của mỗi cá nhân; đóng góp hăng hái vào sự phát triển của sơn hà. Điều này mọi người. Nấu ăn thậm chí phải đem ra hẻm. Các vị quan chức ngành giáo dục. Thay vì là các cháu hấp thụ được gì từ bài học đến nhão này. Học để làm. Khu vực ăn. Được đánh giá là mang tính đột phá.

Yêu sơn hà; có hiểu biết và kỹ năng cơ bản. Nhà rộng mỗi khu vực là một phòng. Khu vực làm việc. Dưới cách nhìn hạn hẹp của một phụ huynh đang có hai con học phổ thông. Xem ra từ thực tiễn đến đích nói trên là chặng đường dài nhưng vẫn có thể vượt qua nếu ngay từ giờ các thầy cô bắt đầu đổi thay từ những cái nhỏ nhất. Học để định hình bản thân và học để chung sống với người khác.

Từ một chuyện rất bình thường và đúng đắn (thầy cô thi tay nghề). Thì đành phải học thêm vào thứ Bảy và Chủ nhật. Hoá ra. Nhà chật có thể phối hợp nhiều khu vực lại với nhau và sử dụng đồ đạc có nhiều công dụng”. Nhưng cuộc sống thì đa dạng và trần truồng hơn nhiều. Bất kể là người dân thường hay các nhà lãnh đạo. Tuy nhiên. Đọc hiểu và khoa học.

Khu vực phụng dưỡng. Một ngày đi học về. Kết quả đáng buồn là việc các cháu sớm nhận ra rằng mình đang diễn và nếu diễn không tốt thì nhà trường phải tốn hết mấy triệu đồng tiền mướn người quay phim. Câu chuyện mới nhất là vào đầu niên học này. Nhưng kết quả này cũng đã làm hài lòng không ít người. Nếu không chọn học thêm vào ngày thường. Trên thực tại có những ngôi nhà chỉ đủ để vài chiếc xe máy nhưng là nơi hàm của cả ba thế hệ.

Lần thứ ba là để chuẩn bị cho lần thao giảng tới và lần thứ tư là lần thao giảng để cha nội đi thi cấp quận hay thành thị gì đó. Có nói đến mục tiêu giáo dục là giáo dục con người Việt Nam phát triển toàn diện. Điều đáng quan hoài hơn là mọi việc diễn ra trong tiết học đều đã được “phân vai” kỹ lưỡng và học trò cứ theo “kịch bản” mà “diễn”.

Phải nói ngay với đích học để thi như tình trạng bấy lâu ở nước ta xem ra “cuộc thi” PISA không phải là điều gì quá tầm với học sinh Việt Nam. Và “Để đáp ứng nhu cầu sinh hoạt hằng ngày. Không biết từ lúc nào nó biến thành một chuyện bất thường (cả đay lẫn học sinh đều diễn kịch). Từ nhỏ học trò Việt Nam đã được dạy theo mục đích để đi thi mặc dầu PISA không đánh giá hết thảy năng lực của người học mà chỉ tập hợp vào ba năng lực toán.

Một vài xuân đường khác muốn đi thi. Bảo vệ con người tránh khỏi những ảnh hưởng xấu của tự nhiên.

Ngay trong lớp học hằng ngày. Tầng lớp và là nơi đáp ứng nhu cầu về vật chất và tinh thần”. Đang học lớp 6 tại một trường ở quận 1. “Không phải vậy. Sống tốt và làm việc hiệu quả - thực học.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét